Những kí ức cứ chạy dài trong tâm trí tôi như đoạn phim quay chậm. 30 tuổi đủ để nếm trải những điều đắng cay ngọt bùi trong cuộc đời này. Đủ để hiểu những khổ đau sẽ không theo chúng ta mãi , nhưng lại day dứt mỗi khi nghĩ về hay có ai nhắc đến. Những người làm tôi đau lòng chẳng đủ xứng đáng để được tái hiện trong đoạn băng kí ức này. Đơn giản bật nút tha thứ, và tôi xóa họ ra khỏi cuộc đời mình.
Tôi nhớ những cuộn phim ngày thơ ấu, đó là những khi tôi mơ mộng, tôi còn là đứa trẻ với nhiều niềm vui hơn bây giờ.
Đó là khi tôi và anh chạy vòng quanh khu nhà cũ, lén xem đứa nào đi tắm, đứa kia sẽ xối nước ụp từ cửa sổ vào.
Tôi nhớ mình hay chọc anh với những trò đùa tinh quái của mình.
Tôi lun đợi anh đi làm về để mua cho tôi món Hamburger tôm mắc mỏ của KFC.
Anh gọi tôi là đứa bất trị, vì tôi lì và suy nghĩ hay hành động chẳng giống ai.
Cuộc đời anh được anh sắp đặt một cách vẹn toàn, còn cuộc đời tôi như một mớ hỗn độn
Vậy mà ông trời lại cướp đi anh và để lại tôi với một bản thể bất hoàn thiện nhất từng có trên đời. Anh để lại tôi giữa một chốn đầy tị hiềm và ganh ghét lẫn nhau .
Anh để lại một cuốn passport trắng tinh không một vết mực …
Ngày anh đi, tôi không khóc nổi một giọt nước mắt, tôi không hiểu sao mình lại như vậy, tôi cứ trơ ra đó, và chứng kiến mọi thứ đảo lộn xung quanh mình. Và từ giây phút ấy, tôi tự biết rằng mình phải sống cuộc đời cho người khác nhiều hơn việc sống cuộc đời mình.
Nếu bạn vẫn còn anh chị em ruột, tôi hy vọng bạn sẽ ôm họ và bày tỏ tình cảm của mình, cho họ biết bạn yêu thương họ đến như thế nào. Tôi mong bạn hãy tận hưởng và trân trọng điều quý giá này. Đó là điều tôi đã luôn mong ước, nhưng giờ đây đã không còn khả năng thực hiện được nữa. Mong bạn có thể làm điều đó thay cho tôi !
Thanks for sharing!