Mình đã từng chưa bao giờ tin tưởng vào bản thân.
Niềm tin của mình bị phai màu bởi ý kiến của những người xung quanh trong suốt 30 năm qua.
Nực cười là chúng ta lại tin vào những lời người khác nói hơn là tin vào tiếng nói bên trong bản thân mình. Chúng ta tự chỉ trích bản thân hơn là người khác.
Và đến một ngày, mình nhận ra rằng mình không còn đủ sức biết bản thân muốn gì hay thích điều gì, hoặc họa chăng là mình luôn biết điều đó nhưng lại để những đám mây bên ngoài che lấp, để rồi cứ dò dẫm như cô gái mù đường.
Khi đó, mình nhận ra sự thật là mình đã đánh mất chính bản thân.
Hôm nay một người bạn nói rằng , anh ấy thấy mình chẳng có gì chắc chắn trong tay, tuổi cũng đã ngấp nghé 30 . Nếu bình thường, mình đã rất buồn vì những lời nói đó. Nhưng khi nhìn lại thật sâu, thật rõ ràng mình lại tự cảm thấy thương mình vô kể.
Cô gái bé nhỏ này đã chịu biết bao nỗi đau, bao nhiêu vết tích nhưng đúng là những điều không giết chết bạn sẽ khiến bạn mạnh mẽ hơn .
Và thật tự hào vì cô gái ấy đã bắt đầu bước trên hành trình tìm lại chính mình.Và mình biết rằng con đường mình đi sẽ còn dài và kết quả không phải ngày một ngày hai.
Vì rằng làm sao bạn có thể đi nhanh khi phải vừa đi vừa vá vết thương cũ.
Nhưng lần này, mình chọn cách tin vào bản thân mình , tin vào trực giác, tin vào con tim lẫn cái đầu này và bỏ đi cái bản ngã to tướng.
Lần này chỉ có mình sẽ tự viết nên chính cuộc đời này thôi, không ai có quyền thay mình quyết định điều đó.
Mình nhất định sẽ để mọi người đọc về hành trình này , nhưng chắc chắn bản thân sẽ là người cầm bút.
